top of page
Search
vnfilmclub

Mảnh Da Vàng, đứa con tỵ nạn

Lang thang trên đường phố Sài Gòn những ngày đầu tháng 5 năm 1975, tôi tình cờ đi ngang qua đại lộ Thống Nhất. Đứng từ xa, tôi bất ngờ chứng kiến rừng cờ đỏ trước Dinh Độc Lập.

Người cộng sản đang mừng ngày chiến thắng 30.4.1975!

Một ý nghĩ chợt lóe lên. Tôi phải viết về “lịch sử sang trang” của đất nước, của miền Nam tôi, của những nạn nhân chiến tranh. Ý nghĩ vang vang trong đầu. Tôi không biết mình sẽ viết khi nào, viết thế nào, nhưng thấp thoáng trước mắt một tên gọi: Mảnh Da Vàng.

Vào trại giam Chơn Thành, "cửa ngõ thiên đường" của chuỗi hành trình hơn mười trại tù. Cuộc đời bỗng sụp đổ khi tiếng bấm ổ khoá lạnh lùng sau cánh cửa trại giam.

Tôi bắt đầu viết trên những mẩu giấy vụn lượm quanh trại giam. Viết bằng mật mã. Những mảnh giấy vụn như những hạt giống nảy mầm từ trại giam này đến những trại tập trung khác.

Số phận lao đao của những mẩu giấy vụn trong trại giam hay những trang giấy nâu rẻ tiền khi ra khỏi lao tù, đã theo tôi trên mọi nẻo đường đất nước.

Để rồi bốn mươi bảy năm sau, tôi thấy hạt giống bất ngờ trở thành những hoa trái hái được trong ngày ra mắt sách, vây quanh bởi những người Việt tỵ nạn, những Mảnh Da Vàng đầy thương tích.

Hai lần xuýt nữa bị tịch thu. Nhưng, như có Ơn Trên che chở, đều thoát!

Cả khi ra ngoài tù, trong lớp học dạy Anh văn cho một nhóm thanh niên sắp đi Mỹ, tôi đang viết thì một công an bước vào. Mục đích của họ là vào xem tôi dạy những gì có hơi hám "phản động" hay không. May mắn, tay công an không biết đó là cuốn hồi ký.

Tôi muốn giới thiệu Mảnh Da Vàng đến với mọi người, những người Việt nạn nhân của một thứ "hòa bình nấm mồ" - như lời của vị nguyên thủ quốc gia quá cố - về đứa con tỵ nạn của tôi vừa mới chào đời ngày 10-9-2022.

Mỗi dòng chữ của Mảnh Da Vàng đều có nước mắt của tôi hòa vào mệnh nước…

Tôi dùng tiền bán sách Mảnh Da Vàng dành cho Vietnam Film Club để thực hiện bộ phim My South Vietnam vừa mới bắt đầu. Xin nói vắn tắt, My South Vietnam là bức tranh về xã hội miền Nam trước năm 1975.

Tôi biết gay go lắm nhưng phải quyết chí thực hiện cho bằng được, bởi vì đó là My Vietnam, vì có những người đang trông chờ thấy lại bức tranh của quê hương Việt Nam trước năm 1975.

Bánh xe lịch sử đã thản nhiên lăn trên con đường đầy máu và nước mắt, cán nát cả những kẻ thân yêu của chúng ta. Bởi, lịch sử chỉ có một con đường để đi: Đi về phía trước.

Núi xương và sông máu, qua bao thế hệ trên quê hương tôi, là bài học lịch sử đắt giá hơn bất cứ đất nước nào. Hôm nay, người đi sau cần gẫm suy để đưa vận nước thoát khỏi cơn mê lầm thế kỷ.


Chu Lynh

Cuối thu, bên rừng Newington

30-9-2022


 

19 views0 comments

Commentaires


bottom of page